Hình ảnh trên được chụp trong một ngày lễ, nhìn vào số lượng đồ ăn có trên bàn ta có thể nói như vậy, tại trại Mazargues ở Marseille. Hàng ngàn công nhân bị dồn vào đó. Giống như ở Avignon, Saint-Chamas hoặc Camargue, từ năm 1940, số lượng các trại ngày càng tăng.
Chúng liên quan đến câu chuyện của những con người này, hai thiên hùng ca được hòa lẫn vào nhau, một bên là sự mất mát, và một bên hướng đến hy vọng.
Hơn một nửa thế kỷ đã trôi qua kể từ sau ngày họ bị buộc phải sang Pháp, những người lao động Đông Dương có thể được nhận cùng lúc sự ghi nhận của quốc gia và một khoản bồi thường. Không thể tưởng tượng đoạn kết … vẫn còn hai năm. Hơn năm thập kỷ đã trôi qua kể từ năm 1939, các tài liệu về thời kỳ này có liên quan đến Đông Dương rất hiếm, tất cả đã trôi đi và không được đưa ra công chúng hoặc không được chính quyền để ý. Chỉ đến khi cuốn sách của Pierre Daum, được xuất bản tháng 5 năm 2009, thì mọi chuyện mới được sáng tỏ.
“Tôi không nghĩ lại có hàng loạt các lễ công nhận lễ tưởng niệm được tổ chức như vậy. Và tôi cũng không mong đợi để tên mình được nhắc đến trong dịp này. Đặc biệt là nó đã bắt đầu với con cái của những người công nhân Đông Dương. Con cái của những người công nhân Đông Dương không hề biết gì về quá khứ của cha họ”. Lịch sử bị giết chết, bị ẩn đi, bi đè bẹp bởi sự xấu hổ và buồn bã. Trong năm 2004, hàng loạt các phóng sự về các hoạt động ghi nhận công lao của những người công nhân Đông Dương tại Lustucru ở Arles, khi Pierre Daum phát hiện ra sự hiện diện của người Đông Dương trong việc tạo ra nền văn hóa lúa nước ở Camargue.
Lịch sử đã chuyển mình
Việc điều tra tuyệt vời này đã cho chúng ta lần theo dấu vết câu chuyện về những người đàn ông này. Và Provence đã tiếp tục ngày sau khi cuốn sách được phát hành, con đường chậm, con đường quanh co của lịch sử dần đến ánh sáng của sự công nhận. Bắt đầu ở Arles qua sự đề nghị không ngừng của ông Lê Hữu Thọ, cựu lính thợ Đông Dương đã nghỉ hưu ở Grenoble, người đã viết cuốn hồi ký của mình vào năm 1998: Hành trình của một cậu ấm. Và đồng thời, ông đã nhân bản các yêu cầu của mình và gửi đến thị trưởng thành phố Arles Hervé Schiavetti. Pierre Daum, tiếp theo là ba anh em Trinh, con của một nhân viên hoạt động ở Saint-Chamas tại Salin de Giraud, kết hợp với nhau để cùng đề đạt yêu cầu.
Cấp trong tháng 12 năm 2009. Và gần đây hơn, có ba nơi nữa cũng tổ chức ghi nhận (Saint-Chamas và Miramas, Toulouse) nhưng ít nhất đã có bốn câu hỏi của Michel Vauzelle, Roland Povinelli, Thượng nghị sĩ, thị trưởng thành phố Allauch, Maryse Joissains-Masini Phó Thị trưởng thành phố Aix và Jean-Jacques Candelier, phó bí thư của miền Bắc và Ủy ban Quốc phòng và các lực lượng vũ trang được đưa ra trong Quốc hội.
Lịch sử đã có bước chuyển mình. Đặc biệt là theo luật pháp, chính phủ sẽ phải có một giải pháp về vấn đề này sau tối đa là ba tháng. Một chương mới cho không còn tránh một khu vực toàn bộ quá khứ của chúng tôi. Mặc dù nó cũng không vẻ vang lắm. Hơn nữa, cuộc sống lưu vong của người lao động Đông Dương bắt đầu ở Provence. Danh dự của họ quá.
Agathe WESTENDORP
Nguồn tiếng Pháp: https://onsvietnam.wordpress.com/2013/08/14/lhistoire-meconnue-des-indochinois-en-provence/
Thảo luận
Không có bình luận